• Thơ Việt (Vietnamese poems) - Ep18 Yêu - Dại Khờ

  • 2025/03/16
  • 再生時間: 2 分
  • ポッドキャスト

Thơ Việt (Vietnamese poems) - Ep18 Yêu - Dại Khờ

  • サマリー

  • Yêu


    Yêu, là chết ở trong lòng một ít,
    Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?
    Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu:
    Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.

    Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
    Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
    Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
    - Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

    Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
    Những người si theo dõi dấu chân yêu;
    Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
    Và tình ái là sợi dây vấn vít
    Yêu, là chết ở trong lòng một ít.


    Dại khờ


    Người ta khổ vì thương không phải cách,
    Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
    Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
    Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

    Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
    Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
    Vì thả lòng không kìm chế dây cương,
    Người ta khổ vì lui không được nữa.

    Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
    Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
    Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
    Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.

    Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
    Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
    Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
    Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.

    Xuân Diệu

    続きを読む 一部表示

あらすじ・解説

Yêu


Yêu, là chết ở trong lòng một ít,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?
Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu:
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
- Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
Những người si theo dõi dấu chân yêu;
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.


Dại khờ


Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kìm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.

Xuân Diệu

Thơ Việt (Vietnamese poems) - Ep18 Yêu - Dại Khờに寄せられたリスナーの声

カスタマーレビュー:以下のタブを選択することで、他のサイトのレビューをご覧になれます。